CẠO GIÓ
Nguyễn Đức Thắng
Hôm nay, tôi không đi làm.
Con trai tôi ốm.
Tôi ở bên cạnh Nhà tôi canh con cho có bạn.
Tôi lấy
tay rờ trán thằng bé.
Tội nghiệp, đôi môi đỏ như máu và và con mắt dại đi vì mệt.
Tôi thương
cảm luồn tay vào bụng, thì...
More
CẠO GIÓ
Nguyễn Đức Thắng
Hôm nay, tôi không đi làm.
Con trai tôi ốm.
Tôi ở bên cạnh Nhà tôi canh con cho có bạn.
Tôi lấy
tay rờ trán thằng bé.
Tội nghiệp, đôi môi đỏ như máu và và con mắt dại đi vì mệt.
Tôi thương
cảm luồn tay vào bụng, thì thằng bé bỗng ưỡn người lên.
Miệng nó sùi bọt ra mép và mắt chỉ
nhìn thấy lòng trắng đang đảo đảo.
Nhà tôi hốt hoảng kêu rú lên thất thanh.
Tôi hét thật to bảo
Nàng gọi cho ông bác sĩ.
Nhà tôi vừa bấm điện thoại vừa cầu nguyện.
Ông bác sĩ đi vắng.
Y tá
trực bảo Nàng hãy gấp rút ngâm người thằng bé vào bồn nước lạnh.
Nhà tôi nói tôi gọi cho
Steven (Anh bạn láng giềng.
) nhờ hắn ra quán rượu Long Horn gọi ông bác sĩ về.
Bây giờ là lúc
tôi nhận thức rõ ràng sự bất lực của thằng đàn ông.
Tôi bối rối đứng ngó trong khi nhà tôi lăng
xăng làm việc này việc nọ.
Nhà tôi bắt tôi giữ thằng bé, rồi tự mình gọi điện thoại về nhà cho Má
để vấn kế.
Nhà tôi có cái điện speaker phone.
Điện thoại này khuyếch âm to cho cả
Less