THIÊN ĐÀNG HOẢ NGỤC HAI BÊN
Nguyễn Đức Thắng
Tôi sanh trưởng trong một gia đình mà
thuyết luân hồi ăn sâu trong máu, trong
một thôn xóm mà những ngày rằm người
người lũ lượt lắc xâm rủ quẻ.
Vào những
ngày hội, hương trầm nghi ngút, tôi mục
kích Nội tôi...
More
THIÊN ĐÀNG HOẢ NGỤC HAI BÊN
Nguyễn Đức Thắng
Tôi sanh trưởng trong một gia đình mà
thuyết luân hồi ăn sâu trong máu, trong
một thôn xóm mà những ngày rằm người
người lũ lượt lắc xâm rủ quẻ.
Vào những
ngày hội, hương trầm nghi ngút, tôi mục
kích Nội tôi thành khẩn tay lần chuỗi bồ
đề.
Tôi sáng sáng thức dậy với mùi nhang
còn ám trong chăn gối .
Đó là hình ảnh
thời thơ ấu .
Ngày xưa ở quê tôi, người ta sống thành
chòm xóm.
Không hiểu sao, tự dưng có
một bức tường vô hình đứng giữa xóm
chùa và xóm đạo .
Xóm chùa là xóm tôi ở
và xóm đạo là nơi trú ngụ của những
người bắc kỳ di cư.
Ranh giới giữa hai
bên chỉ là một cái mương nhỏ khoảng hai
bước chân của đứa bé lên năm.
Thủa đó,
xóm đạo là những gì kỳ bí mà tôi khám
phá dần theo tuổi lớn.
Xóm đạo là một
thế giới riêng biệt.
Nó được đồng nghĩa
với những gì tân tiến qua hội kèn tây,
thanh la chũm chọe đưa gót đoàn rước,
máy phóng thanh rùm trời và những bài
hát nghe như tân nhạc hiện hành.
Khi vừa
đến tuổi cắp sách đến trường, tôi b
Less